NÓ nhìn thế giới bên ngoài bằng con mắt thèm thuồng và ghen tỵ.
Xem kìa, xem kìa, đứa bé đó ngồi trên xích đu, bay thật cao, thật cao, hẳn là thích lắm nhỉ. Đằng kia, đằng kia, cô nàng nọ cầm trong tay que kem bảy màu, chắc là ngon lắm đây. Còn nữa, còn nữa, gã thanh niên kia vừa đi vừa lắc lư, bài nhạc hắn đang nghe phải chăng rất sôi động.
Cứ thế, NÓ chỉ nhìn và đoán chứ không bao giờ chính tai nghe thấy, chính miệng nếm thử hay chính mình trải nghiệm những cái hay, cái vui mà NÓ vẫn trông thấy hằng ngày, hằng giờ.
Nhìn thấy được cũng là một loại tra tấn.
Thà rằng đừng thấy gì cả, không chừng NÓ sẽ bớt khổ sở hơn hiện tại.
Bởi vì nhìn thấy thì sẽ sinh lòng khao khát, khao khát mà không có được thì càng chịu giày vò.
NÓ cầu xin NGÀI, chủ nhân tối thượng của nó, mong NGÀI rủ lòng thương xót, cho nó ra khỏi hộp dù chỉ một lát thôi. Trước van xin của NÓ, NGÀI như câm nhứ điếc.
Ngày qua ngày, NÓ chưa từng bỏ cuộc.
Một ngày nọ, dường như quá chán ngán với những nài nỉ của NÓ, NGÀI hỏi:
“Ngươi thực sự muốn?”
“Bất cứ giá nào con cũng chịu. Xin cho con toại nguyện, dù chỉ một lát thôi.”
Không nói thêm lời nào, NGÀI phất tay, chiếc hộp kính biến mất.
NÓ sung sướng lao nhanh ra bên ngoài.
Quả thật, NÓ chỉ cần một lát thôi.
Chỉ một lát là đủ.
Một lát dài bao lâu?
Tất nhiên không lâu, chỉ kịp cho NÓ thấy những điều nó vẫn thấy hằng ngày, hằng giờ.
Bỏ đi lớp kính mà thôi.
Chỉ một lát sau khi đặt chân ra thế giới bên ngoài, NÓ tan thành một vũng nước.
Hết
—
Viết trong lúc tự kỷ vì xem cảnh Tần Ca chết…
Nhưng nó chẳng liên quan gì đến cái chết của Tần Ca cả :v